Tổng Hội Nha Kỹ Thuật
Bút
ký
Chủ đề:
Chiến tranh
Tác giả:
Nguyên Dân
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Vào một buổi sáng mùa
hè, vùng San francisco trong mờ sương, se lạnh. Có một
gã
đàn ông cùng vợ đi tìm thăm người bạn thiết của mình.
Anh,
một người ở phương xa, xa mịt mù xa, cách ½ vòng trái đất. Anh và
bạn anh, thuở nhỏ mỗi đứa một phương trời, không cùng màu da,
không cùng chủng tộc, cách ăn nếp ở, tập quán phong tục, mỗi
người có nếp sống khác nhau. Vì anh là người phương đông VN, và
bạn anh là người Mỹ. Vậy mà anh và bạn anh đã trở nên bạn, bạn
rất thân. Và hôm nay, anh đi tìm thăm người bạn thiết của mình.
Anh tuổi đã quá ngủ tuần, sức khỏe đã nhiều suy giảm. Anh
khập khễểnh bước đi rất khó nhọc để bước lên các bậc tam cấp vì
một chân bị cụt, anh phải mang chân giả. Vợ anh tiếp sức cho anh.
Anh đến trước mộ đứng nghiêm chào bạn (chào theo lối nhà binh).
– Hôm nay là sinh nhật của bạn, anh bạn Kenneth Cryan, tôi
đến thăm anh với tình nghĩa chúng mình, cầu mong bạn an nhàn bên
Chúa.
Anh nói nho nhỏ bằng tiếng Mỹ, đôi mắt đượm buồn và
rưng lệ.
Anh quỳ xuống bươi một lỗ [dưới] đất để cắm mấy
cành hoa, những cánh hoa tươi thắm, thể hiện tình bạn thắm thiết
có từ lâu.
– Who are you? What are you doing?
Một
giọng Mỹ từ phía sau vang lên làm anh giật mình quay lại. Một
người đàn bà tóc vàng với vẻ ngạc nhiên và có phần giận.
Đứng dậy, anh trả lời:
– Well, I am visiting my friend,
and who are you?
– I am his sister. Người đàn bà trả lời.
Qua trao đổi, người đàn bà tóc vàng biết được câu chuyện. Bà
ngồi ôm mặt khóc nức nở bên mộ anh mình.
Ngày hôm sau,
người đàn bà (Mỹ) gọi anh và có nhã ý mời vợ chồng anh đến gia
đình bà.
Qua tìm hiểu của gia đình người bạn, tên anh đã
được một số người Mỹ, những người đã từng tham gia cuộc chiến VN
trong tổ chức hoạt động bí mật của Lực Lượng Đặc Biệt Hoa kỳ xác
nhận.
Anh được tiếp đón như một thượng khách tại gia đình
Kenneth. Chỉ có anh mới đem đến cho gia đình nhiều tin tức xác
thật nhất về Kenneth. Vì anh là đồng đội, là bạn hữu, là người đã
từng sát cánh cùng Kenneth qua bao tháng ngày hoạt động, trong
những lúc hành quân, cũng như tại đơn vị đồn trú. Những tin tức
mà từ lâu gia đình chưa biết được về đứa con đã từng tham gia đội
quân tinh nhuệ nhất HK (Special Forces), đã chiến đấu và hy sinh
tại đất nước VN.
Và cũng một tình cờ giong ruổi, anh và
người em của bạn cùng đến và gặp nhau trong ngày sinh nhật tại mộ
phần của người quá cố Kenneth.
Chiến tranh VN, một cuộc
chiến không qui ước, chiến trường không cố định, không rõ ràng,
mà địch cũng như ta tìm cách xâm nhập vào khu vực của đối phương
để hoạt động.
Vào ngày D, giờ H, tháng M của năm 1968, anh
và Kenneth trong một toán 6 người
(3 Mỹ, 3 VN, và Kenneth là toán phó), mang biệt danh là Toán
Alabama xâm nhập vào vùng địch. Nhiệm vụ không phải tiêu diệt
địch mà là thu thập tin tức, tìm biết về hoạt động của địch, cùng
các cơ sở của đối phương. Từng chi tiết được báo cáo về trung tâm
HQ để ghi nhận.
6 con sói đi vào rừng hổ. 6 tên biệt kích
có nhiệm vụ tìm tin tức của một trung đoàn địch vừa xâm nhập vào
Nam.
Hai ngày
đầu toán anh vẫn an toàn. Dù rằng địch đã đánh hơi chia từng toán
nhỏ truy lùng, nhưng các anh vẫn chưa bị phát hiện.
Hành
quân trong vùng địch, có thể nói là đi vào vùng đất chết, bao
gian nan nguy hiểm cận kề, vì chung quanh đâu đâu cũng là địch.
Địch ở mọi phía, địch lảng vảng khắp nơi, chỉ một sơ hở là có thể
mất mạng.
Đi vào cõi chết, người lính không những phải có
tính lanh lợi, gan dạ, khôn ngoan, mà còn có tình yêu thương, chở
che và đùm bọc. Những con người từ mọi nơi, khắp chốn, khác biệt
đủ thứ, nhưng khi đã là chung toán hành quân thì cùng có nhau một
thứ tình – tình đồng đội – và đức tính hy sinh, san sẻ cho nhau
từng miếng ăn, hớp nước, thậm chí từng giọt máu, đỡ đần cùng nhau
lúc sức kiệt hơi tàn. Đó là tình chiến hữu, một thứ tình rất cao
cả, rất thiêng liêng, mà đời thường ít có, chỉ có với nhau cho
người lính chiến trước tình cảnh hiểm nguy.
Toán Alabama,
một toán khá dạn dày trận mạc, qui tụ những tên lính trẻ, tuổi từ
20 và không quá 30. Những “con sói” của đơn vị Chỉ Huy và Kiểm
Soát Bắc CCN (Command and Control North) từ mấy năm qua đã gây
cho địch nhiều tổn thất đáng kể tại vùng thung lũng Ashau, vùng
biên giới Việt–Lào và Nam khu Phi quân sự. Vùng địa đầu giới
tuyến, vùng địa bàn khởi đầu cho những đơn vị miền Bắc vượt ranh
giới vĩ tuyến 17 xâm nhập vào Nam.
Toán đã tham gia nhiều
cuộc hành quân, đã có thành tích và lập được nhiều chiến công. Và
những ngày này, các anh đang trên đường tiếp tục công tác.
Ngày thứ ba trong lòng địch, toán vẫn cố bám sát, theo dõi,
và cũng cố che dấu để tránh phát hiện của một trung đoàn. Một số
tin tức ghi nhận, được báo cáo về, và “ở nhà” cũng đã kịp thời có
nhiều cuộc oanh tạc đánh phá vào các cơ sở địch.
Bị đánh
phá, bị tổn thất, địch điên tiết, càng quyết tâm truy tìm, lùng
sục những “bóng ma biên giới”, những tên “khốn kiếp”, những kẻ
thù không đội trời chung.
Ngày thứ tư, địch truy lùng ráo
riết, nhiều toán nhỏ địch phân tán mọi nơi, lùng sục khắp vùng.
Một số dấu vết địch nghi ngờ, và cố bám sát. Các anh đã (bắt
đầu) bị phát hiện.
Còn một ngày nữa là triệt xuất. Nhiệm
vụ của toán sắp hoàn thành. Toán báo cáo tình hình không yên.
Địch đang bủa vây tứ phía. Xin lệnh.
Lệnh ở nhà: Rán cố
gắng, thời tiết xấu, ngày mai triệt xuất.
Bầu trời vùng
thung lũng Ashau (khu vực hành quân) vần vũ, trần mây thấp và mưa
gió từng cơn. Toán đang bố trí nghỉ đêm tại lưng chừng đồi. Vị
trí được coi như tạm an toàn.
Xen kẽ với những ánh chớp
lưng trời – ánh chớp vì mưa gió, ánh chớp hỏa châu – là từng loạt
B52 gầm rú, từng loạt nổ lóe sáng vang dội dưới lũng sâu, vị trí
của đơn vị trung doàn địch. Từ tin tức do toán ghi nhận và báo
cáo vừa qua.
Sáu con sói đang (cố) thay phiên nhau chợp
mắt để phục hồi sức khỏe sau một ngày vượt núi đồi và lẩn tránh
địch khá mệt mỏi, nhưng không một ai có thể chợp mắt được, đầu óc
vẫn căng thẳng, như đang chờ một chuyện gì sẽ đến.
Qua
kinh nghiệm hành quân, hầu như mọi người đều có một linh tính báo
hiệu.
Vì sự sống, và theo bản năng sinh tồn, đàn chuột
bỗng nhiên chạy tán loạn trước một thời gian xảy ra động đất.
Những con thỏ, những con chuột bạch hoảng loạn trong căn phòng
trước khi tiềm thủy đĩnh sắp hết dưỡng khí. Và đêm nay, toán
Alabama cũng thế, tất cả đang chờ hầu như điều gì đó sẽ đến cho
mình.
Đêm càng về khuya, mưa vẫn không dứt hạt. Tiếng gầm
rú đã hết nhường lại sự tĩnh mịch giữa đêm trường. Rừng núi phủ
trùm bóng đêm dày đặc.
Ba giờ rưỡi sáng, một tiếng nổ vang
rền. Địch đã vướng phải dây mìn claymore phòng thủ của toán. Ánh
sáng lóe lên, và hai bóng đen ngã xuống. Quả mìn thứ 2 tiếp tục
nổ cùng những loạt đạn vang rền – đạn của toán lẫn của địch. Địch
đã bắt đầu tấn công. Toán bắn trả, và ngay lập tức, rút chạy về
một phía rừng.
Địch truy đuổi, Kenneth cùng một VN cản
hậu, vừa bắn vừa chạy.
Cũng là kinh nghiệm, nhờ dạn dày
trận mạc nên phút đầu tiên chạm địch, toán đã đối phó một cách
kịp thời. Hai quả mìn phát nổ là lực cản hữu hiệu áp đảo địch,
gây tổn thất bất ngờ để địch chùng bước và toán có thời giờ bắn
trả thoát thân.
Tuy nhiên địch khá đông, hầu như bủa vây từ
nhiều hướng. Toán liên lạc báo cáo cấp tốc tình hình chạm địch
với đài tiếp vận và xin ứng cứu.
Sau khoảng 30 phút, máy
bay có mặt trên bầu trời. 1 covey O–2, 1 AC–119 và 2 F–5. Vùng
chiến trận được thắp sáng bởi hỏa châu. Ánh sáng chập chờn mờ tỏ
giữa rừng đêm.
Địch vẫn tiếp tục bủa vây toán. Hàng mấy
trăm con hổ đang truy đuổi 6 con sói. Những con sói quỷ quyệt
tinh ma. F–5 quần thảo địch, và AC–119 xạ kích từng khu vào vị
trí địch, qua máy định vị, chỉ điểm từ phi cơ cũng như từ toán
phía dưới.
Thời tiết rất xấu. Sương mù dày đặc che phủ cả
khu rừng. Một lợi thế cho địch và bất lợi cho ta, vì hạn chế quan
sát từ trên không, phải dùng với mọi phương tiện khoa học kỹ
thuật.
Khoảng 5 giờ, tiếng súng địch tạm yên, chỉ còn rời
rạc thưa thớt. Tuy nhiên cuộc săn đuổi vẫn không ngừng. Toán dừng
chân tại một vị trí khá hiểm trở, trên một sườn núi dốc đứng bên
một vực sâu. Hiểm trở đồng nghĩa với vừa an toàn và cũng rất là
nguy hiểm.
Trời mờ sáng, sương mù vẫn dày khắp nơi. Kiểm
điểm lại toán thiếu mất 2 người. Hai toán viên đã bị chết, bị
thương hay bị bắt? Cầu mong không ở trong 3 trường hợp vừa nêu.
Phải tính sao dây? Tình thế đang nguy kịch, thật hiểm nghèo
và nan giải. Trở lại tìm kiếm thì rất là nguy hiểm mà để thất lạc
thì là một sự quá đau lòng.
Giải pháp được quyết định:
chia ra 2 tốp (2 người), tốp 1 với toán trưởng, tốp 2 với toán
phó đi tìm, và điểm tập trung là điểm N.
Tiếng súng lại
vang lên tại một số nơi, có cả tiếng lựu đạn. Hai tốp bắt đầu
tách
nhau ra đi. Lời nguyền: trong mọi tình huống không để địch bắt.
Vạn bất đắc dĩ, nếu cần, tự kết liễu bằng sự hy sinh.
Bầu
trời bây giờ chỉ còn tiếng vi vu của chiếc covey O–2 bay quanh để
duy trì liên lạc, và chiếc AC–119 tiếp tục yểm trợ bao vùng. 2
chiếc F–5 đã rời khu vực – một khoảng trống chờ phi vụ khác đến
thay.
Hai toán viên thất lạc vì có một
toán viên bị thương. Trong nhiệm vụ ở phía sau bắn chặn địch, 2
anh đã gặp phải một tốp địch khá đông truy đuổi tới. Cả hai bắn
trả hàng loạt liên thanh và tung 2 lựu đạn. Thừa lúc địch ẩn núp,
anh phóng chạy và rẽ sang một bên để gây lạc hướng. Địch rượt
đuổi và bắn tới tấp. Khoảng cách quá gần (không quá 10m). Rừng
tương đối thấp với nhiều bụi rậm, 4–5 tên địch nhào tới, chúng có
ý định bắt sống, vừa bắn vừa gọi đầu hàng. Tình thế rất nguy
kịch, phía trước là một con suối chắn ngang. Một quyết định liều
lĩnh, quá đột ngột, cả 2 quay trở lại lao vào địch, đồng loạt bắn
2 loạt liên thanh và tung lựu đạn. Địch bị bất ngờ, tất cả đều
nằm xuống, có 2 tên chết tại chỗ. Thừa dịp 2 anh lao xuống suối.
Cũng cùng lúc đó, từ trên không, AC–119 từng loạt mini gun tuông
xối xả vào địch.
Một anh bị thương ở vai, vết thương không
nặng lắm, tuy nhiên máu khá nhiều. Trước lúc sinh tử, trước cửa
ngõ tử thần, anh đã quên mình đang bị thương và cũng không cảm
nhận là đau đớn. Bây giờ vết thương thêm thấm vì máu ra nhiều,
anh lảo đảo ngã qụy. Bạn anh dìu anh, băng bó, cầm máu, và cả 2
lẩn trốn vào một hốc đá được che chắn bởi những bụi rậm.
Qua phương tiện liên lạc đặc biệt, tốp tìm kiếm thứ nhất đã tìm
gặp được 2 anh.
Đã 6 giờ hơn, trời sáng tỏ. 2 chiếc F–5
trở lại vùng trời cùng 2 trục thăng Cobra xạ kích. Tất cả phối
họp quần thảo địch.
Toán được lệnh triệt xuất. Bãi đáp dự
định là điểm hẹn tập trung N hãy còn trong khoảng cách khá xa.
Toán (4 người) được covey hướng dẫn tìm một nơi gần hơn.
Tốp thứ 2, trên đường tìm kiếm bạn, đã 2 lần chạm địch. Thời điểm
này, hầu như địch lan tỏa khắp nơi. Địch rất đông, chúng phân tán
từng nhóm nhỏ, vừa để tránh phi pháo, vừa để lùng sục tìm kiếm
đối phương.
Tốp 2 liên lạc được với covey, và được hướng
dẫn đi về bãi đáp mới – điểm triệt xuất.
2 F–5, từng đợt
lao xuống ném bom, xạ kích những vị trí được đánh dấu chỉ điểm từ
covey. Những tiếng nổ vang dậy, từng loạt bom napalm tung khói
lửa mịt mù. 2 chiếc cobra, những con rắn thần phun nhả nọc độc,
len lỏi từng hang hẻm ngõ ngách với những tràng mini gun, những
loạt rocket nhắm vào từng nhóm địch rời rạc.
Tốp 2 bị địch
phát hiện, bao vây. Hầu như địch đang quyết tâm tiêu diệt BK
[Biệt Kích] để rửa hận. Tổn thất mấy ngày qua, theo tin không
thám, không ảnh, cũng như toán ghi nhận báo cáo về phía địch là
đáng kể. Một số cơ sở đã bị đánh phá, triệt tiêu, cùng những tổn
thất về nhân mạng. Một trung đoàn vừa vượt tuyến xâm nhập đã nếm
trải tổn thất ban đầu. “Những kẻ ác ôn, những tên khốn kiếp cần
phải được trừng trị đích đáng”. Địch khích động lẫn nhau.
Một toán địch bám sát và quyết tâm tiêu diệt. Tốp 2 lại chạm
địch. 2 anh bắn trả và cố thoát thân.
Thêm một tốp địch
khác từ phía sườn nã đạn xối xả vào tốp 2. Địch xiết chặt gộng
kềm từ 2 phía rượt đuổi. Những con hổ hung hãn quyết ăn tươi nuốt
sống 2 con mồi. Như 2 con sói lanh lẹ, 2 anh vừa bắn trả, đồng
thời bắn pháo hiệu liên lạc xin tiếp cứu. Địch phong tỏa, bao
vây. Một anh đã bị trúng đạn ngã qụy, còn 1 anh sát cánh bên bạn
tử thủ. Địch lao tới, anh tung liên tiếp mấy quả lựu đạn và quạt
từng loạt liên thanh về phía địch. Một số địch ngã xuống, xong
tốp khác vẫn lao tới xung phong.
Cùng đường, tuyệt lộ, cả
hai thề quyết chiến đấu đến cùng, mất còn với địch.
Từng loạt CAR–15 (M–16 biến cải) tuông xối xả vào địch. Những
trái mini (lựu đạn nổ nhanh) được tung ra với mức độ điên cuồng,
địch phải chùng bước. Những con sói lúc cùng đường liều mạng, bầy
cọp dữ phải chùng chân. Cả 2 đều quyết tâm tử thủ tới cùng với
lời nguyền chấp nhận hy sinh, không để địch bắt sống.
Sau
vài phút chùng chân, vì bị tổn thất nặng, địch lại tiếp tục tấn
công, hung hãn và quyết liệt hơn.
Giờ phút sắp quyết định.
Quyết định cho số phận của 2 người. Con người quả cảm, can trường
trong thế cô lực kiệt. Hai con sói cùng đường không đủ sức vẫy
vùng. Một anh bị thương khá nặng, qua thời gian rán sức chống
chõi với địch quân, giờ đây đã kiệt sức đành ngã qụy. Anh run rẩy
đưa tay làm dấu thánh giá cầu nguyện Chúa. Một anh vẫn gắng sức
chống chõi, thắt ruột tan lòng khi thấy bạn mình, và cũng hừng
hực lửa trong tim khi hướng về quân địch. Anh quyết cố thủ. Gom
góp số đạn còn lại, anh cố chống trả. Tất cả đạn dành cho địch,
và một viên đạn sau cùng... sẽ dành lấy cho anh.
Hai chiếc
cobra trờ tới. Từng tràng mini gun và rocket tuông về phía địch
chận đứng hữu hiệu đợt tấn công vào 2 anh. Flare gun được bắn lên
để xác định vị trí. Một trực thăng cobra vòng quanh bảo vệ toán
và chiếc thứ 2 truy đuổi xạ kích địch.
Cảm tạ Thượng Đế,
các anh đã được cứu, địch đã chùng bước.
Toán được triệt
xuất, một cuộc triệt xuất khó khăn, gian nguy. Không có bãi đáp,
vì bãi đáp được chọn lại xa. 2 toán viên bị thương,(một rất
nặng). Còn lại 4 người vừa cản địch, phải vừa dìu đồng đội của
mình. 2 F–5 vẫn quần thảo địch và cobra yểm trợ. 2 con “kình ngư”
bảo vệ trước đàn cá mập đói khát hung hãn bám sát mấy con mồi.
Toán được triệt xuất bằng thang dây và võng kéo. Đã hoàn tất
nhiệm vụ trong nỗi đau buồn. Một toán viên bị thương và một đã hy
sinh – Kenneth M. Cryan.
Câu chuyện được giữ trong lòng từ
hơn 20 năm. Nỗi buồn và thương tiếc một người bạn – người bạn
chìến đấu. Bây giờ (1988) được kể cho gia đình bạn anh (Kenneth
Cryan) được rõ. Những tình tiết, những vui buồn, những gian khổ
hiểm nguy cùng vinh quang của người lính – những kẻ chiến đấu và
hy sinh cho Tự do. Những tình cảm, tình chiến hữu thắm thiết mà
trong xã hội đời thường không có được.
Anh, Đoàn văn Khánh
– tự Khánh Cowboy – đem đến gia đình bạn anh niềm an ủi, một hãnh
diện về sự hy sinh của con, của chồng, và của anh mình.
Sau hơn 30 năm, qua rồi cuộc chiến, người dân HK chắc rằng vẫn
chưa phai nhòa bao hình ảnh hy sinh. Những đứa con đã vĩnh viễn
ra đi và những người còn lại. Những người chiến binh trở về không
còn nguyên vẹn, lành lặn – vì thương tật. Thương tật cả thể chất
lẫn tinh thần.
Biến cố dù đã qua đi, nhưng còn lưu giữ mãi
một thứ tình thiêng liêng cao cả – tình chiến hữu.
Những
cựu chiến binh trở về, những bạn hữu đã một thời chiến đấu bên
nhau, không phân biệt màu da, sắc tộc, hiện hữu trên đất nước Hoa
Kỳ trong Hội SOA (Special Operation Association) hằng năm qui tụ
gặp nhau vào tháng 9 tại Las Vegas – ngày tổ chức họp mặt.
Những mái đầu đã bạc, những gương mặt da nhăn má hóp vì tuổi
đã cao. Những tấm thân thương tật, chân giả, tay giả – có cả
những người chống nạng, đại diện cho bao hình ảnh của chiến cuộc,
đại diện cho bao mất mát hy sinh, và cũng đại diện cho bao vinh
quang, niềm kiêu hãnh. Tất cả qui tụ về trong ngày họp mặt SOA,
trong tình chiến hữu cao quý, tuyệt vời.
Christmas 2006,
Nguyên
Dân.
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Edge hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by HL Phạm Hòa chuyển
Đăng ngày Thứ Hai, October 3, 2022
Liên lạc:
E-mail: NhaKyThuat@yahoo.com
Post Office Box 1982
Tustin, CA 92780-5112 U.S.A.
Trở lại đầu trang